Thư tình: Em yêu anh thật rồi!

Những ngày dài của cuộc sống buồn tẻ bỗng nhiên kết thúc khi tình cờ gặp một người bạn trên mạng online và em đã kịp đặt nickname cho anh là “mèo lười”. Chỉ là những câu chuyện hài hước, giản dị nhưng sao thấy ấm áp quá. Con tim em lại rung lên những nhịp yêu thương. Cảm giác hạnh phúc là vậy sao, đôi khi chỉ cần những điều thật đơn giản tưởng chừng quá nhỏ nhặt cũng đủ làm em vui cả ngày. Em không biết tại sao lại yêu anh, đã có lần anh hỏi như thế. Nếu em trả lời được thì em đã là chuyên gia tâm lý mất rùi ^^! Em yêu anh vì gì nhỉ? Một chút gì đó ở anh thật lạ, một chút bất cần đời, một chút phong trần từng trải, lạnh lùng ngạo mạn, nhưng em nhận ra bên trong con người anh thật dịu dàng và ấm áp, cái cảm giác ấm lắm khiến em có cảm tưởng chỉ cần anh nắm lấy tay em thì mọi cái lạnh lẽo trong đời em sẽ lập tức biến mất. Khi anh gửi cho em một bài viết trên mạng về những điều anh muốn làm cho em vào mỗi ngày, em đã cảm động mà khóc. Thật ra em cũng không cần những gì quá xa vời hay cao siêu nhưng những mong muốn của em dường như chưa ai để tâm tới. Tự nhiên em bỗng yếu đuối và ủy mị trước anh. Em yêu a thật rồi ^^!
 

Nếu như cuộc sống đừng có chữ “nhưng” và em biết rằng tình yêu không chỉ là màu hồng. Em nhớ một câu nói của ai đó về mình: “Song Tử nhìn cuộc sống bằng ba màu cơ bản: màu đen của sự cô đơn, màu xanh của hi vọng và màu hồng của mơ mộng.” Vậy là em đang mơ, một giấc mơ quá xa xôi, một giấc mơ quá hão huyền, hi vọng để rồi thất vọng và lại nhìn đời bằng màu đen cô đơn.

Đôi khi nghĩ rằng ông trời đã quá ưu ái cho nhiều người và lại bất công với người khác. Và em là một trong số đó phải không đây? Dường như những ưu tư phiền muộn cứ lãng vãng đâu đây trong thế giới của em, muốn xua tan đi nhưng em không làm được. Hi vọng có ai đó hiểu em, nhưng nhiều lúc tưởng chừng như nắm được người đó trong tay nhưng cuối cùng lại vụt mất. Anh cũng chỉ là một trong số đó, xuất hiện trong đời em rồi lại hờ hững bay đi như những đám mây. Nếu ai đó biết được chắc sẽ bảo rằng em bị điên mất, yêu một người không biết mặt, không biết ở đâu. Trái tim có những lí lẽ riêng mà chẳng thể nào giải thích được, cũng giống như ta không thể lí giải được trong bao nhiêu người đã gặp, tại sao lại chỉ yêu một người. “Yêu là chết trong lòng một ít”, nhưng với em sao lại thấy như chết nửa cuộc đời. Bỏ qua cơ hội được ở bên một người rất quan trọng sao mà đau đớn thế. Anh không biết rằng em thật sự rất hạnh phúc khi được nói chuyện với anh thế nào đâu, chỉ cần nghe giọng anh phấn khích là em vui lắm, rồi em lại lo lắng khi cảm nhận tâm trạng anh mệt mỏi hay buồn bã, lúc đó em chỉ muốn làm gì đó cho anh thật vui!

Em không biết anh có cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh ngày một lớn hơn hay không nữa? Nhiều lúc anh bảo anh nói đùa nhưng em thấy sao sợ quá, bởi em đang mơ, em không muốn giấc mơ hạnh phúc ấy tan biến. Em không hiểu sao em lại thế, dường như em không còn là em nữa, một người lúc nào cũng mang khuôn mặt lạnh lùng, lúc nào cũng tạo cảm giác khó gần vậy mà lại đa sầu đa cảm, lại yếu đuối trước anh. Chưa lần biết mặt nhưng sao em nhớ anh đến thế, nhớ cái cách anh nói, nhớ lúc anh cười, nhiều lúc nhớ quá có cảm giác chỉ cần đưa tay ra trước mặt là em có thể chạm vào anh. Đã có những lúc không chịu nổi em chỉ muốn bỏ tất cả để chạy lên chỗ anh, có thể em sẽ lang thang khắp cái Sài Gòn rộng lớn để tìm anh, tìm một người không hề biết mặt. Nhưng cuối cùng em lại không làm gì cả, chỉ cầm điện thoại và nhìn vào những con số một cách vô định, không dám bấm gọi cho anh. Bởi em sợ anh bảo anh đang bận việc, sợ cái câu “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” cảm giác của em lúc đó chắc còn tệ hơn, thôi đành cố gắng không gọi, cố gắng kiềm chế… Suy nghĩ nhiều về anh làm em muốn điên lên, em muốn biết anh đang làm gì, anh đang nghĩ gì, có khi nào anh nghĩ về em không? Em rất muốn biết cảm nhận của anh về em, để làm gì em cũng không biết nữa. Em sợ mất anh, cái cảm giác đó cứ làm em lo lắng không yên, nhưng em biết thế nào nó cũng đến. Em cố tình trốn tránh sự thật, đã có lần anh nói: “Anh sẽ lấy vợ, một cô giáo miền tây, hiền lành” em nghe mà tim đau nhói, nước mắt cứ trào ra, nhưng vẫn cố gắng đùa anh “khi nào lấy vợ nhớ mời em đó”. Anh không biết là em rất ghen tỵ với người con gái anh vừa nói thế nào đâu, chắc chắn khi ở bên anh người ấy sẽ hạnh phúc lắm phải không? Và em biết bắt đầu từ giây phút ấy em sẽ là người rút lui trong im lặng. Em biết em chỉ có thể yêu anh nhưng không thể sống bên anh, không thể làm những điều anh mong muốn. Vậy nên em chỉ lặng lẽ đứng bên cuộc đời anh, dõi theo anh và mong cho anh luôn hạnh phúc. Chỉ có như vậy thôi, hi vọng là anh sẽ nhớ đến em. “ Mèo lười” à, em yêu anh nhiều lắm, anh có biết hay không…!